Hai lần có con với chồng, vợ tôi đều lén lút đi phá bỏ… nhưng khi cô ta mang trong mình giọt máu của người tình thì cô ấy quyết giữ lại bằng được đứa con đó.
Đáng lẽ ra, ở cái tuổi 35, tôi cũng đã được làm bố của những đứa trẻ đáng yêu, kháu khỉnh như những người đàn ông khác… nhưng giờ đây, sau 8 năm cưới vợ, tôi vẫn một mình một bóng thui thủi trong căn nhà vắng bóng tiếng cười và hạnh phúc này.
Vợ tôi là một người phụ nữ đẹp. Cô ấy đã từng là niềm ao ước của biết bao gã đàn ông thời đó. Cô ấy không chỉ đẹp về ngoại hình mà hơn nữa, cô ấy còn là một người phụ nữ thông minh và thành đạt. Gần 30 tuổi, cô ấy đã là giám đốc của một công ty truyền thông lớn, là lãnh đạo của gần 200 con người, là thần tượng của biết bao cô gái trẻ khi bước vào đời. Nhưng…
Dường như cô ấy chỉ biết đến mỗi bản thân và công việc. Ngày ngày, cô ấy chỉ biết vùi đầu vào công việc của mình, tối đến, hai vợ chồng lại kéo nhau đến nhà hàng ăn tối, hầu như phòng ăn khang trang được tôi thiết kế tặng riêng cho vợ chưa một lần được đỏ lửa với những món ăn bình thường, đạm bạc… và rồi, nó cũng chỉ như là căn phòng trang trí như những căn phòng khác trong căn nhà này mà thôi.
Năm vợ tôi 28 tuổi, cô ấy có bầu. Tôi hạnh phúc như muốn điên lên khi biết được cái tin đó, còn vợ tôi thì lạnh lùng bảo: “Em nghĩ chúng ta nên bỏ cái thai này. Giờ đây, công việc của em rất bận rộn, hơn nữa đây cũng đang là cái đà phát triển của em. Em không muốn dừng lại tất cả ở đây để chăm sóc con cái. Vì thế, em sẽ bỏ đứa con của mình… rồi sau này, em sẽ sinh cho anh một đứa con khác”. Dù tôi van vỉ cô ấy giữ lại đứa con của mình, rồi ra sức cấm đoán cô ấy đi phá thai… nhưng rồi, vợ tôi vẫn một mình đến bệnh viện phụ sản phá đi giọt máu của mình, là sản phẩm tình yêu của hai vợ chồng sau gần một tuần bên nhau ở Đà Lạt.
Tôi khóc. Đấy là lần đầu tiên kể từ ngày lấy vợ, gã đàn ông trong tôi dường như đã suy sụp hoàn toàn khi biết mình không được làm bố. Tôi đã buồn, đã uống rất nhiều rượu, đã quát mắng cô ấy rất nhiều… nhưng dường như cô ấy bỏ hết ngoài tai tất cả những lời tôi nói và chỉ biết đến bản thân và công việc của mình.
Rồi gần một năm sau, vợ tôi lại mang bầu. Tôi vui sướng, hạnh phúc khi nghĩ đến hình ảnh đứa con thơ, được bế bồng, chăm nom nó hằng ngày, được nghe tiếng bi bô gọi "mẹ" gọi "bố" trong căn nhà này… thế nhưng, khi tôi chưa được hưởng trọn niềm vui đó thì cô ấy lại về thông báo với tôi với bộ mặt tỉnh bơ: “Hôm nay em đi hút thai rồi anh ạ! Để năm sau, em sẽ bù cho anh đứa con khác nhé!”.
Tôi như sôi máu lên khi nghe được những lời nói vô tâm từ cô ấy. Tại sao vợ tôi lại có thể nhẫn tâm giết chết những đứa con của mình như vậy? Cô ấy là phụ nữ, sao cô ấy không biết bổn phận làm vợ, làm mẹ của mình?… và tại sao, cô ấy có thể nhẫn tâm đối xử với tôi như vậy? Tôi là con trai trưởng, là người nối dõi tông đường của dòng họ, là niềm mong mỏi có cháu đích tôn của gia đình… vậy mà cô ấy nỡ lòng nào không biết được điều đó?
Kể từ ngày cô ấy bỏ đi đứa con của mình, tình cảm vợ chồng chúng tôi cũng lạnh nhạt dần. Tôi không còn hứng thú "yêu" vợ mỗi đêm nữa và cô ấy dường như cũng không còn quan tâm tới tôi nhiều như trước đây nữa. Hạnh phúc vợ chồng đang ở bên bờ vực thẳm thì tôi lại nghe tin cô ấy cặp kè với nhân viên của mình.
Để tìm hiểu thực hư, tôi đã thuê Tham tu tư theo dõi nhất cử nhất động của vợ mình. Và tôi không còn nghi ngờ gì nữa khi nhận được những bức ảnh của vợ tôi và người tình cô ta bước vào khách sạn và họ đã rất vui vẻ với nhau khi bước lên ô tô ra về. Nhìn thấy những tấm hình ấy, tôi không còn giận dữ đến điên người như những lần cô ấy phá đi bào thai của mình… mà đọng lại trong tôi là một cảm giác chua chát, cay đắng sau bao năm yêu thương, chung thủy và chờ đợi những đứa con ra đời.
Và rồi, cô ấy lại mang thai. Lần này cô ta quyết giữ bằng được cái bào thai ấy. Còn tôi, tôi tin chắc rằng, đấy không phải là giọt máu của mình nên tôi đã lặng lẽ viết đơn xin li dị và đưa cho cô ấy kí. Nhưng tôi không thể ngờ được, cô ta cười sặc sụa như một kẻ điên và xé toạc tờ đơn li dị trước mặt tôi.
– Anh là một gã đàn ông tồi. Anh mong mỏi làm bố… vậy mà khi tôi giữ đứa bé này, anh lại nhẫn tâm chối bỏ nó sao? – Cô ta vẫn nói với tôi cái giọng cao ngạo như thế!
– Xin lỗi, đó không phải con tôi. Tôi không thể nuôi con cho thiên hạ được? – Mặt tôi tỉnh bơ.
– Cái gì? Không phải con anh thì con của thằng nào? Anh không đủ bản lĩnh làm cha thì đừng bao giờ nghi ngờ vợ mình như thế chứ? Tôi không phải là loại đàn bà rẻ rách như anh nghĩ đâu!…
Đã đến nước này, tôi không thể không phơi bày sự thật cho cô ta biết. Tôi im lặng lên gác, lấy tất cả những tấm hình của thám tử theo dõi mấy tháng nay và tôi cũng không thể nhớ chính xác là cô ta và người tình đã vào bao nhiêu nhà nghỉ, bao nhiêu nhà hàng sang trọng và bao nhiêu lần tình tứ ôm ấp, sàm sỡ nhau trên phố… Chỉ cần từng ấy thôi, tôi sẽ không còn phải nói thêm một lời nào nữa.
Tôi giận giữ ném tất cả những bức hình xuống nhà… còn cô ấy sững sờ khi nhìn những hình ảnh của mình gần gũi với người tình. Cô ta không còn tru tréo chua ngoa cãi lại tôi như lúc nãy nữa… Giờ đây, là những giọt nước mắt ân hận và xấu hổ đang chảy trên gò má của cô ấy.
Chỉ ngay sáng hôm sau, cô ta đã kí vào đơn ly dị. Và bây giờ, tôi vẫn bơ vơ một mình trong ngôi nhà trống trải này, còn cô ấy thì đã sinh con và sống một mình, anh người tình của cô ta cũng không thể bỏ vợ để chung sống với sếp của mình được. Nghe đâu, thi thoảng vợ của bồ cô ta lại đến đánh ghen là làm rùm beng khắp khu phố.
Thôi thì, thà không có vợ còn hơn phải chung sống với một người phụ nữ giả dối và bội bạc như thế! Giờ đây, tôi vẫn yên vị với cuộc sống của mình, vẫn làm việc rất tốt và hiệu quả… chỉ có điều, đã gần 40 tuổi đầu mà tôi vẫn chưa được một lần được ẵm con, chưa một lần được nghe tiếng con trẻ, chưa cho mẹ tôi có cơ hội được chăm sóc đứa cháu đích tôn của mình…
Có lẽ… tôi cần tìm cho mình một cô vợ khác, không cần giỏi giang, xinh đẹp và thành đạt… chỉ cần cô ấy hiểu, yêu thương và muốn cùng tôi chung sống dưới một gia đình. Chỉ cần thế thôi, tôi cũng hạnh phúc lắm rồi!
Trích từ: Xaluan.com