Đôi lúc, anh hài hước nghĩ, em lẽ ra nên theo đuổi nghề thám tử, chắc sẽ đắt show. Bởi, em nhìn đâu cũng thấy khả nghi, cũng có cảm giác mọi phụ nữ đều có thể trở thành kẻ thứ ba thì phải.
Nữ thư ký, nữ đồng nghiệp, nữ khách hàng của anh, già trẻ, lớn bé, đẹp xấu, có chồng hay chưa, ly dị hay độc thân, thậm chí cả cô đổ xăng, cô bán hủ tiếu đầu hẻm, chị nhân viên ngân hàng, cô thu ngân siêu thị… em cũng không tha mà vận dụng mọi khả năng suy diễn.
Trước mặt anh, em luôn cố tỏ ra mình là người độc lập, vô tư, tôn trọng tự do cá nhân của chồng. Nhưng chỉ cần anh vừa quay lưng là em sẵn sàng len lén lục tung di động, máy tính của anh, xem xét tỉ mỉ bản kê chi tiết cước điện thoại và cả cặp đi làm của anh nữa.
Em làm anh vừa thương, vừa giận, vừa buồn cười. Chỉ cần rơi ra một sợi tóc hơi dài (ai dám chắc đó không phải là tóc em?), một cái mùi gì là lạ (có khi chỉ là do em tưởng tượng ra thôi!) là cả buổi chiều tối hôm đó anh không yên được với em.
Rồi thì, qua mối quan hệ bạn bè gì đó, em quen được một cô bạn làm ở tổng đài điện thoại. Bạn em chắc cũng có máu thám tử – tham tu như em, nhiệt tình quá mức cần thiết thì phải.
Chẳng biết cô ấy đã cung cấp cho em những thông tin “quý báu” gì, nhưng cũng đủ làm anh điêu đứng nhiều lần. Số đó của ai, nam hay nữ. Sao mới sáng sớm anh đã nhắn tin cho người ta, chắc là đánh thức em yêu chứ gì? Rồi cả một buổi sáng tin nhắn cứ túc tắc qua lại? Thật tình anh cũng chẳng nghĩ ra câu trả lời, và cũng ngạc nhiên không hiểu sao em lại biết đó là số của một phụ nữ. Hóa ra, em đã giả vờ gọi đến thử giọng người ta đây mà.
Cho đến khi anh phải chứng minh cho em biết, đó là một cô nhân viên của công ty chứng khoán, nơi buổi sáng anh thường phải giao dịch thì em mới chịu êm êm.
Anh mang về một món quà của chị đồng nghiệp gửi cho con mình, em cũng âm thầm truy hỏi coi tại sao lại có món quà bất thường đó. Cũng may, hôm đó chị kia đi công tác nước ngoài về, nên trong phòng ai cũng có quà, nếu không, chắc anh đã rơi vào cảnh tình ngay lý gian với em mất rồi.
Đã có lần anh hết hồn khi em nói ro ro chiều nay anh đã đi những con đường nào, ghé những đâu, coi đồng hồ mấy lần… Thì ra, lâu lâu em lại trổ tài thám tử, canh me anh xem có bắt được quả tang tại trận chuyện gì không.
Anh không tưởng tượng nổi, nếu em lục cặp anh và phát hiện ra một cái bao OK như một số bà vợ khác thì chuyện gì sẽ xảy ra nhỉ? Chắc là trời sẽ sập xuống đầu anh mất. Cũng may, anh của em còn biết chừng mực, dù lúc nào cũng phải nơm nớp với cảm giác, không biết khi nào mình lại vô tình trở thành nạn nhân của “thám tử vợ”.
Mỗi khi có dịp tụ họp với các bà vợ khác trong cơ quan anh là khả năng khai thác, tìm hiểu, truy xét của em được phát huy tối đa. Riết rồi anh cũng ngại dắt em theo những dịp gặp gỡ như vậy. Anh không hiểu mình đã làm gì để em thiếu tin tưởng, hay đơn giản là do em thích “nổi máu nghề nghiệp” vậy thôi? Nhưng em ơi, sống chung với “nữ thám tử” nhiều khi cũng mệt mỏi lắm.